“Chú ơi… Bắt mẹ con đi!”
Giọng nói non nớt, bình tĩnh đến lạ lùng vang lên giữa công an tạo Trung úy Hiền và các đồng nghiệp thở lại. Trước mặt họ là Mai, một bé gái nhẹ sáu tuổi, tóc đen quân hai bên, mặc chiếc áo khoác len xám nhạt rách, tay ôm khư con gấu bông cũ kỹ. Đôi mắt bé to, đen sâu và trống rỗng.
“Nói chuyện gì cơ?” Trung úy Hiền quỳ gối xuống.
“Con nói, xin hãy bắt mẹ con lại.”
Mai lặp lại, không chạy. Bé kể mình 6 tuổi, tự tìm đường đến đồng bằng bản đồ thành phố đã học thuộc lòng.
Trung úy Hiền ra hiệu gọi nhân viên bảo trợ trẻ em. Nữ trung úy nhẹ nhàng nắm tay Mai, được đưa bé vào phòng hỏi chuyện. Mai từ chối đồ ăn, nói đã ăn bánh không đủ năng lượng. Bé cũng không chịu bồi đắp bất tay điều hòa, đầy vết xước, vì “Mẹ phải chịu lạnh tốt, nếu chạy thì là nguy hiểm.”
“Mẹ con có tội,” Mai nói với Hiền. “Tội hành hạ con. Cô là công an, cô bắt kẻ xấu, đúng không? Mẹ con là kẻ xấu.”
Bằng chứng là vết thương trên má từ tối qua, khi Mai nói mệt mỏi, không được học nữa. Mai kể mình phải học bảng tuần hoàn, tiếng Anh nâng cao, cấu trúc tế bào nhân sơ, mỗi ngày 6-7 tiếng, từ khi mới 3 tuổi. Nếu học chậm, mẹ không hài lòng.
Nhân viên bảo vệ trẻ em, cô Hằng, bước vào. Mai kể thêm về “roi da” mẹ dùng, là một sợi dây mềm, màu đen, có móc treo trong tủ. Lần đầu tiên được đánh là lúc 3 tuổi, vì làm rơi ly nước. Căn hộ Mai ở phố Trần Hưng Đạo, tầng 8. Hiền và Hằng quyết định kiểm tra ngay.
Trên đường, Mai kể về những “quy tắc để được mẹ yêu”: không được sai, không được nói lại, phải luôn xin lỗi, mẹ là người duy nhất yêu con, không được nhìn ai lâu hơn 2 giây, không được tin ai ngoài mẹ, nếu có lỗi phải tự chịu. Illegal con khóc, tuy nhiên chiến đấu sẽ được gọi là đồ nhựa, rác thải. Nếu nói sai, mẹ bảo con là con ngu xuẩn.
Cảnh sát phát hiện mẹ Mai, Ngân, là một giáo viên kỹ năng sống nổi tiếng trên mạng với kênh YouTube “Người mẹ thép”, có hơn 500.000 người theo dõi, chuyên dạy cách nuôi con bằng “kỷ luật khắc nghiệt”. Hồ sơ và camera trong nhà Ngân chọn lịch phạt chi tiết, các video Mai học bài, bị cường, bị ghi lỗi. Ngân còn định viết sách “Huấn luyện con thiên tài: Nhật ký kỷ luật”.
Khi Ngân bị bắt, bà ta không hận thù, cho rằng mình đang “tạo ra một đứa trẻ kiệt xuất”, và “sai của tôi là yêu quá nhiều.” Trong khi đó, tại trung tâm hỗ trợ, Mai bắt đầu mở lòng với cô Hằng. Bé hỏi liệu có được chơi không, vì mẹ nói trò chơi làm hỏng trí tuệ. Cô đưa Hằng Mai sữa ấm, bánh quy. Mai than rè thử, mắt mở to: “Ngon! Mẹ chưa từng cho con ăn thứ này.”
Mai vẽ một bức tranh: con chim nhỏ trong lồng, nhưng cửa lồng đã mở. “Con chim này là con. Còn đây là cô,” Mai chỉ vào một hình tròn có mái tóc xoăn bên cạnh, tay đang vươn ra. “Con viết gì đây?” Hằng hỏi. “Con muốn ở với cô Ngọc (Hằng) mãi mãi.”
Tòa đơn xin ngoại trừ Ngân. Bà ta bị kết án 8 năm giam giữ và cấm tiếp cận vô thời hạn. Dư luận ban đầu chia sẻ, nhưng ghi âm lời Mai kể về cuộc sống địa ngục được phát hiện trên bản tin đã thay đổi tất cả. Nhiều phụ huynh từng học theo Ngân thể hiện sự hận thù.
Một tuần sau, cô Hằng chính thức trở thành giám hộ hợp pháp của Mai. Tối đó, phòng khách nhà Hang treo bóng bay, có dòng chữ “Chúc mừng Mai”.
“Đây là bữa tiệc sinh nhật của con,” Hằng cười.
“Nhưng hôm nay không phải sinh nhật con.”
“Chúng ta làm lại, vì sinh nhật 6 tuổi con không có bánh, không biết thổi nến.”
Mai ngước lên, mắt long lanh:
“Có được ước tính không?”
“Lúc nào cũng được, Mai.”
“Con ước được ở bên cô Ngọc (Hằng) cả đời.”
Hằng quỳ xuống ôm lấy Mai.
“Con không cần phải giỏi, chỉ cần con là con, và con được yêu thích rồi.”
Câu chuyện của Mai là lời cảnh báo rằng yêu thương không phải là kiểm soát hay ép buộc. Trẻ em cần được lắng nghe, ôm ấp, được phép sai và sống đúng tuổi thơ. Một xã hội lành mạnh phải bảo vệ tiếng nói yếu ớt nhất, vì không thành công nào đáng đổi lấy sâu thương tâm hồn trẻ thơ.