Tiếng nòi báo động vang lên khoáng tai, chấn động cả khoang máy bay. Chuyến bay số hiệu VN258 từ Hà Nội đi Paris vừa rời khỏi không phận Việt Nam thì chặn rung rung dữ dội. Hành khách g/à/o th/ét, hành lý rơi loảng xoảng xuống sàn. Đèn báo khẩn cấp nhấp nháy đỏ rực.
Cơ trưởng Nguyễn Văn Minh, một phi công kỳ cựu với 20 năm kinh nghiệm, cố gắng giữ bình tĩnh. Giọng ông vang lên trong loa nội bộ: “Xin hành khách giữ nguyên vị trí, cài đặt dây an toàn. Chúng tôi đang gặp vấn đề kỹ thuật.”
Khoang máy bay trở nên hoang tàn. Những chiếc mặt nạ dưỡng khí rơi xuống. Một bà cụ già mừng tay cháu gái chạy nhu cầu. Một người đàn ông trung niên ôm điện thoại, gọi liên tục cho một số máy không ai bắt. Ở ghế 14A, một cô gái trẻ mở máy ghi âm, thì thầm: “Mẹ ơi, con xin lỗi… con yêu mẹ nhiều lắm.”
Tiếp viên trưởng Linh giaig choạng trong đường đi, cố gắng an hành khách nhưng nước mắt cô đã lăn dài từ bao giờ. Mỗi người trong khoảnh khắc giải trí tưởng tượng quanh cái chết đều trở về với bản ngã chân thật nhất.
Ở ghế hàng cuối, cậu bé khoảng 10 tuổi hỏi mẹ: “Mẹ ơi, nếu con chết, con có được gặp bố không?” Người mẹ kiên cường vào lòng, không nói nổi lời nào.
Máy bay rung mạnh có thể lao xuống không trung. Áp dụng bất ngờ. Trong lái xe, cơ trưởng Minh căng thẳng đối thoại với bộ phận kiểm soát không lưu. Tín hiệu định vị hệ thống bị mất. Tầm nhìn mờ. Họ đang ở giữa một vùng mây dày đặc, bị hút vào một vùng xoáy lạ chưa từng được cảnh báo.
Thời gian tồn tại như lặp lại. Trong khoảnh khắc đó, từng người hành khách – từ già đến trẻ, từ doanh nhân rộn đến sinh viên du học, từ người nổi tiếng đến công nhân bình thường – đều buông bỏ tất cả mọi mặt nạ họ qua mang. Không còn khoảng cách, không còn danh phận, chỉ còn nỗi sợ hãi, tình yêu và sự thật.
Một người đàn ông dậy sóng giữa khoảng, dù bị tiếp viên ngăn cản, lớn tiếng nói: "Tôi từng ngoại tình. Tôi đã phản bội người phụ nữ tôi yêu nhất. Nếu còn sống, tôi sẽ xin cô ấy tha thứ."
Một cô gái cầm tay bạn trai mình, nước mắt Giàn giụa: “Em vẫn luôn muốn có con. Em chỉ giả mạnh mẽ. Em sợ anh sẽ bỏ em nếu biết em yếu lùn.”
Tiếng khóc, tiếng cười, tiếng cầu nguyện… tất cả hòa hòa vào nhau tạo thành một bản giao hưởng kỳ lạ – nhịp loạn nhưng chân thật.
Trong lái xe, master Minh phát hiện ra một giải pháp cuối cùng – sử dụng thao tác thủ công để thoát khỏi nhiễu động. Đó là phương án rủi ro cao, nhưng là tia hy vọng duy nhất. Ông hít sâu, tay nắm chặt cần điều khiển: “Chúng ta sẽ thử một lần nữa.”
Chiếc máy bay gầm lên tiếng rít mạnh mẽ, như một con thú sắt ruột mình giữa bầu trời nổi giận. Ngoài cửa sổ, ánh sáng tăng dần rõ ràng, xuyên qua lớp mây dày đặc.
Chiếc Boeing 787 hạ cánh an toàn xuống sân bay Charles de Gaulle trong tiếng gió tay rền vang. Nhiều người bật. Không có dụng cụ trong khoảng như bị hỏng. Có những cái ôm chưa từng có giữa những người xa lạ. Những lời xin lỗi, cảm ơn, lời yêu thương được nói ra một cách đầy tự nhiên – không còn kỹ, không còn tính toán.
Người đàn ông đã thừa nhận ngoại tình trong khoảng, bước xuống máy bay và gọi ngay cho vợ. Anh không mong sự tha thứ lập tức, nhưng giọng anh run run: “Anh vẫn còn sống, và nếu em còn muốn nghe, anh sẽ nói hết, từng chuyện một, để bắt đầu lại từ đầu.”
Cô gái trẻ ở ghế 14A mở điện thoại. Có hơn mười tin nhắn từ mẹ: “Con đang ở đâu? Gọi lại cho mẹ ngày. Mẹ yêu con!” Cô ấy môi, rơi nước mắt. Lần đầu tiên, cô ấy không thể làm hài lòng mình nữa. Cô nhấn nút gọi về.
Cậu bé 10 tuổi, tay vẫn nắm chặt tay mẹ, ngước lên hỏi: “Mình không chết phải không mẹ?” Người mẹ gật đầu, rồi thì thầm: “Không, con còn sống, và mẹ hứa sẽ kể cho con nghe hết về bố con. Về người đàn ông con luôn muốn gặp.”
Tiếp viên trưởng Linh ngồi bệt xuống sàn nhà ga, leo giày cao Gothic, thở dài và bật cười. Cô gửi tin nhắn cho người yêu – người mà cô luôn né tránh mỗi khi anh đề cập đến chuyện cưới xin: “Em chết chết rồi. Mình cưới nhau nhé?”
Cơ sở trưởng Minh bước ra sau cùng. Ánh mắt ông dừng lại nơi một đứa trẻ đang ôm chặt ba lô như báu vật. Ông mặt cười, rồi thoải mái nhìn bầu trời Paris đang tăng chuyển xanh. Trong khoảnh khắc khắc phục đó, ông thấy mọi đau đớn, hy sinh của cuộc đời mình đều xứng đáng.
Một tháng sau công việc, truyền khắp thế giới vẫn nhắc đến chuyến bay VN258 như một điều kỳ diệu. Không ai tử vong, không ai bị thương nặng. Nhưng điều kỳ diệu lớn hơn là: hơn 200 con người đã thay đổi.
Một nhà văn trẻ từng giây phút tự tử vì đã bị từ chối bản thảo, nay đang viết tác phẩm mới lấy cảm hứng từ trải nghiệm sống còn. Một doanh nhân vốn chỉ biết đến lợi nhuận, nay chuyển hướng sang làm từ thiện. Một bà mẹ đơn thân giấu thân tìm kiếm cơ thể, nay tự hào giới thiệu với cả thế giới về con trai nhỏ của mình.
Và rất nhiều người khác – trở lại với cuộc đời, với một phiên bản chân thật hơn của chính mình. Họ không còn chờ đến khi “máy bay rơi” mới sống thật nữa.
Cuộc sống chỉ thực sự bắt đầu… khi ta tưởng rằng mình sắp mất nó….