Ngay từ ngày đầu về làm dâu, mẹ chồng tôi đã chỉ thẳng vào chiếc giường gỗ cũ kỹ đặt giữa phòng:
“Nơi này là nơi lưu thông. Con muốn làm gì thì làm, nhưng cấm tuyệt đối mở ngăn tủ cuối giường. Nhớ cho kỹ.”
Tôi tự mình đi tiếp. Không phải vì lời trầm, mà vì ánh mắt của bà khi nói câu đó – không phải sợ hãi, mà là đe dọa . 20 năm làm dâu, tôi luôn nghe lời suốt. Dù bao lần lau chùi, dọn dẹp, tôi vẫn chưa một lần mở thùng tủ.
Phần tôi cũng nhẹ nhàng giờ đến. Khi tôi hỏi, anh chỉ ừ:
“Mẹ nói gì thì cứ làm theo, đừng tò mò.”
Tôi xin bằng lòng. Rồi năm tháng qua đi…
Cho đến một buổi sáng mùa đông, mẹ chồng tôi quằn quại trong bếp. Bà tiên gió nặng, hôn mê chỉ một vài tiếng rồi… mất. No an tro tro.
Lễ vừa xong, mọi người bắt đầu thu dọn căn phòng cũ của bà. Anh chồng tôi nói như được gánh nặng:
“Khởi, cái giường cũ đó đi. Gỗ mối mối hết rồi, giữ lại làm gì.”
Cả nhà đồng ý. Họ sân ga giường ra sân, đốt lửa. Nhưng đến khi ngọn lửa đến khung tủ cuối cùng… có chuyện lạ xảy ra.
Một tiếng “bụp” vang lên – như có gì được bật Sản. Rồi từ trong ngăn tủ, một luồng khí đen kịt ra, kéo theo mùi hôi tanh đến thở .
Cả nhà loạn loạn. Một người lấy xà beng cạy tiên phong ngăn tủ ra.
Và rồi… chúng tôi đứng chết lặng.
Trong đó là một người xác thực – đã phân tích gần như hoàn toàn, mèo rừng trong những lớp vải cũ kỹ đã đen máu khô.
Một mảnh giấy úa màu rơi ra từ lớp vải, với dòng chữ nguệch ngoạc:
“Tôi là L. – vợ cả. Bà ấy giết tôi vì ghen.”
Cả sân im phương phắc. Mặt ai cũng tái nhợt.
Chồng tôi đứng như trời trồng. Anh gắn kết:
“Vợ cả… của ba? Nhưng ba chỉ cưới mẹ mà…”
Tôi cứng. Trong đầu tôi vang lên câu nói năm xưa:
“Đừng bảo giờ mở tủ cuối giường.”
Giờ tôi mới hiểu – không phải vì linh thiêng hay gia truyền cả những gì… mà là vì bà ấy sợ sự thật bị phơi bày.