Người vợ phát hiện chồng hay lặng lẽ ra sau vườn vào giữa đêm, 1 hôm vợ lén đi theo rình thì phát hiện sự thật bẽ bàng, bên trong bụi chuối kia không chỉ có chồng bà, ngay ngày hôm sau cả làng tập trung kín sân vì tiếng g/ào kh/óc, hóa ra…
Ở một làng quê yên ả, vợ chồng bà Hạnh – ông Bình vốn nổi tiếng hiền lành, êm ấm. Ông Bình trầm tính, quanh năm chỉ biết ruộng vườn. Nhưng dạo gần đây, bà Hạnh bắt đầu thấy chồng có những biểu hiện lạ: cứ đúng nửa đêm, ông lại rón rén bước ra sau vườn, lần nào cũng biến mất trong bụi chuối rậm rạp đến gần một giờ sau mới quay lại, mắt đỏ hoe, người nồng mùi đất ẩm.
Linh cảm người đàn bà sống cả đời với chồng khiến bà Hạnh không thể ngồi yên. Một đêm, bà quyết định lặng lẽ đi theo.
Ông Bình lom khom lách vào giữa bụi chuối. Bà Hạnh nín thở, từng bước lần đến gần. Đột nhiên, bà khựng lại – có tiếng thì thầm, không chỉ một giọng… mà là hai!
Bà vạch nhẹ tán lá. Tim bà suýt ngừng đập.
Trong bụi chuối, ông Bình đang ôm chặt…
Bà Hạnh vừa thấy liền g;/ào lên thất thanh, dân làng kéo tới trong đêm thì phát hiện ra…
…một ngôi mộ nhỏ còn tươi đất.
Ông Bình ôm lấy bia mộ mà khóc như đứt từng khúc ruột. Bên cạnh, một cô gái trẻ mặt mày xanh xao, tóc rũ rượi, cũng nức nở:
– “Con xin lỗi… con không thể rời đi được…”
Bà Hạnh choáng váng.
Dân làng tụ tập ngày một đông, ánh đèn pin loang loáng khắp vườn. Một người thanh niên bước lại gần ngôi mộ, đọc dòng chữ khắc vội:
“Nguyễn Thị Hòa – 1995-2023
Chết vì lỗi lầm không thể nói ra.”
Cả làng xôn xao, có người la lên:
– “Cái Hòa? Con bé giúp việc mất tích năm ngoái à?”
Bà Hạnh đứng chết trân. Cô Hòa từng là người làm trong nhà, hiền lành, ít nói. Một hôm, cô bỗng dưng biến mất. Ông Bình bảo: “Nó xin nghỉ về quê lấy chồng.”
Nhưng giờ thì… mộ của cô nằm ngay sau bụi chuối nhà mình.
Ông Bình lúc này như hóa dại, liên tục lặp lại:
– “Tôi không cố… Tôi không cố mà… Chỉ vì sợ bà biết… sợ tai tiếng… nên tôi… tôi…”
Bà Hạnh gục ngã. Cả làng vỡ òa. Tiếng khóc, tiếng chửi, tiếng gọi công an vang lên giữa đêm thanh vắng.
Hôm sau, lực lượng chức năng đến khai quật. Kết quả giám định cho thấy: Cô Hòa tử vong do bị ngạt – không phải tai nạn. Và ông Bình, trong phút giây lương tâm cắn rứt, đã tự tay chôn xác cô ngay sau vườn, rồi hằng đêm ra đó, vừa thắp nhang, vừa xin tha thứ.
Nhưng oan hồn đâu dễ buông tha.
Một tuần sau, bà Hạnh đang dọn dẹp nhà thì nghe tiếng thì thầm từ bụi chuối:
“Con chưa được đi… con còn điều chưa nói…”
Muốn biết điều gì còn bị che giấu trong cái chết của cô Hòa không?
Một tuần sau đêm vỡ lở, nhà bà Hạnh chìm trong tang tóc, lạnh lẽo hơn cả những ngày giỗ chạp. Ông Bình bị tạm giữ để điều tra. Ngôi mộ tạm sau bụi chuối đã được bốc đi, nhưng bụi chuối thì vẫn còn đó – úa lá từng ngày như biết nói.
Đêm thứ ba sau khi ông Bình bị bắt, bà Hạnh nằm ngủ một mình trong gian nhà trống. Nửa đêm, bà nghe tiếng gõ “cốc… cốc… cốc…” ngay bên cửa sổ nhìn ra vườn. Run rẩy bước lại vén rèm, bà không thấy ai, chỉ thấy bụi chuối rung lên khe khẽ, dù đêm đó không hề có gió.
Sáng hôm sau, bà lấy hết can đảm ra vườn. Ngay tại chỗ cũ nơi từng chôn xác cô Hòa, đất có dấu hiệu vừa bị đào xới. Bà run lên, đào thử… và phát hiện một chiếc điện thoại cũ kỹ bị bọc trong túi nylon.
Chiếc điện thoại còn mở được. Trong đó là một đoạn ghi âm dài 4 phút – giọng Hòa, run rẩy nhưng rõ ràng:
“Nếu ai đó nghe được đoạn này… xin hãy tin… cháu không muốn chết. Cháu chỉ muốn kể sự thật… cháu đang mang thai… và đó là… con của ông ấy.”
Bà Hạnh ngã quỵ.
Mọi mảnh ghép cuối cùng cũng lộ diện. Không phải chỉ là tai nạn, mà là cái chết của một cô gái trẻ, bị bịt miệng để giữ thể diện, bị chôn vùi cả người lẫn đứa con chưa kịp thành hình.
Chiếc điện thoại ấy trở thành bằng chứng mấu chốt. Ông Bình bị tuyên án với tội danh giết người và che giấu thi thể. Dân làng không ai còn nhắc đến ông nữa, chỉ nhìn bụi chuối sau vườn với ánh mắt rợn người.
Vài năm sau, bà Hạnh chuyển đi nơi khác, để lại căn nhà bỏ hoang. Nhưng người dân xung quanh vẫn đồn rằng mỗi đêm trăng, họ nghe tiếng ru con khe khẽ từ sau vườn vọng lại…
“… con ngoan… đừng khóc nữa… mẹ ở đây…”
Có những sự thật bị chôn giấu dưới đất. Nhưng rồi một ngày, chính đất sẽ bật lên để đòi lại công bằng.